Breaking News
Loading...
Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Info Post
[Phượt] - Đây là slogan 'hào nhoáng' mà tôi đã nghĩ ra trong một mùa lái xe máy lên vùng núi phía Bắc...

Chào mừng các bạn đến với lễ hội đạp hoa tam giác mạch

Khi đi vào một bản rất xa, đám trẻ con bẽn lẽn cười, xong che mặt lại rồi… chạy mất tiêu vì thấy một người lạ. Tôi không thể quên được tiếng cười quá mức dễ thương đó. Nhưng đó là một tiếng cười hiếm như con kiến ở xứ sở này. Ở một cung đường trống, tôi gặp bốn em gái đang ngồi thơ thẩn gần cái chắn đường bằng sắt. Tôi dừng xe, các em chìa tay xin kẹo, khi tôi lắc đầu không có kẹo, các em không còn nói chuyện với tôi nữa. Hành động dễ thương xin kẹo ấy diễn ra lặp đi lặp lại trên suốt 7 ngày tôi chạy xe máy vòng vòng trên núi.

Ở Sa Pa (Lào Cai), trẻ con xin tiền và bán hàng, tôi đã quen với chuyện đó. Còn ở đây, gặp gỡ các em nhỏ lạnh lùng bỏ đi vì… không có kẹo cứ như là mình bị bỏ rơi vậy. Trước khi tôi lên đường, bạn Hà Nội của tôi cười to: “Nhớ mang theo kẹo, nếu muốn bắt chuyện với tụi nhỏ, không thì đừng mơ!”, nên tôi mơ thử xem không có kẹo thì bị gì. Ra là vậy.

Chào mừng các bạn đến với lễ hội đạp hoa tam giác mạch

Hãy hỏi bất cứ ai về vùng núi phía Bắc trong tim một người đi chơi, họ sẽ nói: hoa tam giác mạch, hoa cải, núi non trùng điệp. Đó là tất cả những gì đẹp đến ngây người, một thứ vẻ đẹp gặp rồi, không ai có thể quên được. Nó độc nhất vô nhị, hào phóng, hùng vĩ, và hệt như một món quà cực kỳ đắt giá mà chẳng hiểu vì quá mức dư dả, xinh đẹp nên thiên nhiên ở đó cứ phô bày ra như vậy.

Rồi những người đi phượt tới.

Họ mặc áo có cờ Tổ quốc, đi theo từng đoàn hàng chục người. Họ trèo lên non cao, cưỡi lên đồng hoa tam giác mạch, họ phi xe qua núi đồi. Hãy gọi tên đó là thỏa chí đam mê. Họ thỏa chí cho trẻ con kẹo (và tụi trẻ con giờ có chiến lược, có kẹo thì có chuyện, không kẹo thì dẹp!).

Họ xuất hiện đàn đàn lớp lớp khi mùa hoa tam giác mạch đến, khi mùa hoa cải đến, khi những cành đào chớm nụ đầu xuân. Họ phi xe máy vào các cánh đồng hoa bát ngát. Mục đích: Có được một tấm ảnh thượng tôn hùng vĩ oai nghiêm - để post lên Facebook khoe cho bạn bè gườm mặt chơi.

Lãng mạn hơn, các cô gái mang theo quần áo đẹp, máy ảnh xịn, bạn trai, đến và ôm hôn nhau trên những cánh đồng hoa tam giác mạch. Bao nhiêu cái đẹp sinh ra từ đồng hoa, những nét cười tươi tắn, những nhóm bạn 10 - 20 người nhảy tưng lên, đeo khăn rằn, giơ tay, giơ chân, hào hứng… cưỡi lên trên những cánh hoa li ti xinh đẹp và mỏng manh đến bất ngờ.

Chào mừng các bạn đến với lễ hội đạp hoa tam giác mạch

Chào mừng các bạn đến với lễ hội đạp hoa tam giác mạch

Chào mừng các bạn đến với lễ hội đạp hoa tam giác mạch

Chào mừng các bạn đến với lễ hội đạp hoa tam giác mạch


Chuyện này cũng giống mùa leo Fansipan. Ai cũng muốn làm anh hùng chinh phục đỉnh cao nhất Việt Nam. Ai cũng sắm khăn rằn, áo Tổ quốc, đoàn đoàn lớp lớp kéo lên đỉnh Fansipan. Leo núi thì hùng vĩ tuyệt, mà dưới chân không biết bao nhiêu thể loại rác mà đếm, vỏ khăn lạnh, vỏ chai nước khoáng, lon coca, vỏ đồ ăn, túi nilon... Ở cái trạm nghỉ 2800 m còn có cả... một bãi rác khổng lồ sau lưng (vì là nhà nghỉ mà). Đợi hết cả tuổi 20 leo xong cái núi Fansipan chắc quả núi nên đổi tên là núi rác Fansipan, nghe cho hợp tình hợp cảnh.

Người đi chơi có lỗi gì không? Đi chơi là một nhu cầu đẹp và đàng hoàng. Chuyện đi chơi không phạm tội gì. Vậy cái thứ không tên gì đã đạp cho hoa tam giác mạch te tua xơ mướp? Thứ gì đã khiến đám trẻ con thơ thơ ngây ngây biết gạ quà, gạ tiền, đeo bám, đòi hỏi? Hay cái sinh vật nào đã khiến cho thân núi Fansipan đầy nilon và chai nước khoáng? Cái thứ hủy diệt có thể gọi tên là lòng kiêu hãnh rực rỡ pha chút ích kỷ lẫm liệt của du khách mê đi. Bởi có kiêu hãnh rực rỡ, người ta cho mình cái quyền hưởng thụ toàn vẹn vẻ đẹp của hoa, của núi, của người. Bởi ích kỷ lẫm liệt, người ta cho mình cái quyền của một kẻ đi mua dâm - cưỡng hiếp cô gái đẹp xong - vứt lại tiền - thế gọi là trả công.

Họ đem tiền lại cho phiên chợ vùng cao, đem tiền đến rải lên những nhà nghỉ ven đường, quán ăn trong bản phố, rải ở Fansipan, vào ruộng hoa,... đổi lại họ dẫm bẹp hoa, xài tận mạng núi và dụ trẻ con không còn chút thơ ngây. Họ là những người đi giỏi xâm hại.

Cuộc vui của họ tày gang chỉ mươi ngày, còn vùng đất xinh đẹp phải sống cả ngàn đời với tự nhiên, phải sinh tồn, nở hoa và phải chịu đựng tất cả những vết cào xước người đi đã để lại. Những đứa trẻ chìa tay xin kẹo thật chuyên nghiệp. Tam giác mạch mùa nào lên hình cũng rực rỡ như mơ, rồi tan tành xác pháo.

Rồi một mai, khi nào đó thật rảnh, chúng mình lên Hà Giang, hãy nghĩ đến ngày hội đạp hoa tam giác mạch. Cứ thế mình lái xe lình xình cày nát đồng hoa chụp hình cho oai vệ.

Khi về thành phố, trên Facebook, tụi mình khoe ảnh và bảo mình yêu thiên nhiên nhiều lắm, yêu Hà Giang ngất ngây, mình khoe áo mũ tung bay, tuổi trẻ oai phong hào nhoáng trên lưng chừng núi.

Nhưng đó chỉ là trên Facebook thôi. Trên mạng mà, ai chả xinh đẹp, chỉ cần camera 360 là xong tất.

Chỉ có hoa đã tàn, và mùa thơ ngây dần cạn.

“Chào mừng các bạn đến với lễ hội đạp hoa tam giác mạch”.

Theo iHay.thanhnien.com.vn

0 nhận xét :

Đăng nhận xét